KẸP TÓC
.
CHAP 5 – TỬ LỘ
—
Một bình minh mới lại đến, kết thúc cả đêm dài thao thức. Bạn lẳng lặng đón vầng thái dương rực rỡ với đôi mắt gấu trúc và khuôn mặt bánh đa.
.
Trời vừa hửng sáng, con nhỏ đã ôm đống drape giường đi giặt. Trong suốt đoạn đường đi từ phòng ngủ đến máy giặt, Nó cứ càu nhàu cử nhử, nhăn nhăn nhó nhó. Máu khô vốn là thứ khó tẩy mà.
.
Nhìn vẻ mặt Nó, bạn có thể chỉ ra vài điểm cơ bản như sau:
Một, Nó cực kỳ ghét phải đổ cả muỗng Omo vào máy.
Hai, Nó cực kỳ cực kỳ ghét phải móc tiền ra mua bột giặt.
.
.
Cuộn tròn người, Nó nghiêng đầu nhìn đống đồ xoay tròn trong máy giặt. Chợt, Nó cảm thấy toàn thân bủn rủn, sức lực như bị rút cạn. Bạn cũng nhận ra rằng làn da của Nó đã trở nên tái nhợt.
Và khi giọt tĩnh lặng bắt đầu rơi xuống, màu của băng tuyết đã hoàn toàn ngấm vào khuôn mặt đẹp như một pho tượng kia.
.
Oops, thiếu máu rồi.
.
Miệng phun ra vài từ ngữ khó cắt nghĩa, Nó bắt đầu đi moi móc gầm giường. Tất nhiên, ngoài bạn ra, còn ai có thể được trao vinh dự trở thành người tiên phong đi vào chốn tối tăm bụi bặm đó cơ chứ??
.
Trong bóng đêm trải dài vô tận, có một số cặp mắt sáng lòe lòe như ma trơi đang nhòm ngó bạn một cách thèm thuồng. Có thứ gì đó cọ vào người bạn, và bạn sợ đến suýt nữa thì thét gọi mẹ cha.
.
Chậc chậc, chỉ là vài cọng râu gián dài thượt thôi, không phải những cái chân lông lá của lũ yêu nhền nhện đâu mà! Bạn là nam nhi đại trượng phu, có khóc cũng không được chảy nước mắt!
.
Cuối cùng thì bàn tay Nó cũng chạm đến cái tủ áo dưới gầm giường. Nó lôi ra một cái khăn quấn cổ dài bằng chính độ dài từ đỉnh đầu Nó đến gót chân, rồi quấn thành một cục to đùng ở cổ tay. Bạn hắt hơi liên tục khi hít phải cả tấn bụi bẩn từ cái khăn dơ hầy đó.
.
.
Bầu trời buổi sáng giống cái trứng ốp la khổng lồ, với ngoại lệ là lòng đỏ lại màu đỏ và những vũng nước tương thì mang màu xám nhạt nhẽo của mây. Con trăng tròn quay treo lơ lửng phía đối diện, mờ nhạt như sương khói.
.
Nó thoăn thoắt trèo lên mái nhà, rồi từ đó nhảy sang mái nhà hàng xóm. Nó búng người bay trên những cái mái nhà như một con bọ nước, rồi đáp xuống bảng hiệu của một cửa tiệm pizza. Đôi mắt đỏ rực trên bộ mặt dửng dưng cố hữu kia phản chiếu hình ảnh lòng đường vắng hoe.
.
Gió thổi, căng phồng vạt áo rộng thùng thình.
.
Ngắm chán, Nó chui tọt vào cái ống khói to đùng màu gạch đỏ. Đích đến là gian bếp của cửa tiệm, trong một góc khuất sau chiếc kệ cao cao.
Chân thả xuống, mở cửa lò, Nó vớ lấy một miếng pizza nghi ngút khói to bằng thau nước. Nhìn những lát ớt chuông xanh đỏ rải đều một cách vui mắt trên miếng pizza, Nó sực nhớ ra mình đã để quên cái ba-lô – và tất nhiên là cả cái ví tiền bên trong ba-lô – ở nhà.
.
Nhúc nhích tai trái hai cái, Nó vươn dài cánh tay, trườn ra khỏi ống khói, rồi uốn éo tránh né những cái cọc antenna nhọn hoắt cắm trên các mái ngói phai màu. Mềm dẻo như một thỏi chewing-gun, cánh tay cứ dài nữa dài mãi, cho đến khi gã hành khách bất đắc dĩ là bạn có thể nhìn thấy cánh cửa với vết lõm hình người quen thuộc. Bàn tay Nó sục sạo căn nhà để tìm chiếc ba-lô sọc ca-rô xanh, vốn vẫn được cột dưới chiếc phong linh trước cửa phòng tắm.
Vừa chạm được đến lớp vải bạt thô ráp của chiếc ba-lô, Nó đã giật mạnh tay một phát. Cánh tay rút lại với kích thước ban đầu, và tiếng gió thét gào bên tai khiến bạn tưởng rằng mình đang đu trên Shinkansen.
.
.
Vứt cả ví tiền đang réo leng keng vào trong lò nướng, nó phóng lên mái nhà, tiếp tục chặng đường đến trường.
.
Bạn nghe thấy từ phía sau một tiếng nổ long trời lở đất.
.
.
Vẫn rất ung dung tự tại, Nó nắn bóp cơ hàm để có thể tộng nguyên cái pizza vào miệng. Phô-mai nóng hổi còn dính trên đầu ngón tay bị liếm láp sạch sẽ. Ực một tiếng, cái pizza đã biến mất không còn dấu vết.
.
Nhìn những ngón tay đã đỏ ửng vì độ nóng của chiếc bánh kia, bạn liếm môi một cách thèm thuồng, gương mặt âu sầu ảo não.
.
Thôi nào, tôi bảo nhé, kẹp tóc không cần ăn pizza để tồn tại đâu…
–
–
“Không! Saal, không! Không! Đừng có đi—”
Gã đeo cặp kính hồng ôm cứng lấy vai của Nó một cách lì lợm, làm mỗi bước tiến của Nó một nặng trịch.
.
“Đừng có đi mà…” Gã tiếp tục van vỉ, tay quấn thành mấy vòng quanh người Nó, dai dẳng như những xúc tua của bạch tuộc.
.
Với một cái nhún vai mang đậm tính thản nhiên, tôi có thể nói thẳng nói thật với bạn rằng Linh Nhưỡng chính là thứ sinh vật phiền phức nhất hệ mặt trời, theo mặc định.
.
.
Trong khi bạn vẫn còn mắt tròn mắt dẹt vì lần đầu nghe được cái tên nhuộm màu quái quỷ của con bé mắt đỏ, Nó đã lôi một cuộn giấy nhỏ ra khỏi túi quần và giũ cho vật thể mỏng manh ấy thẳng thớm. Bằng thời gian của một cái cau mày, ngón cái của Nó ấn vào những phím bấm chìm lỉm bên dưới bề mặt mảnh giấy, tạo nên bảy âm thanh tách biệt.
.
Khi dấu vân tay được xác nhận và mã khóa đã phiên dịch hoàn tất sang ngôn ngữ lập thể, những tia mực màu đen vụt phun lên.
Một hình chiếu không gian đang lơ lơ lửng lửng trên mặt giấy được cô đặc từ phù vân. Nối ghép bằng những nét đen thô cứng, bản phác thảo ngôi nhà quái vật của Nó xoay tròn một cách chậm rãi trong không trung.
.
Nó lấy ngón trỏ họa một vòng cung trên giấy.
.
Những đường vẽ bắt đầu đổi chỗ, cấu thành hình dạng của một chiếc xe hơi thể thao.
.
“Không, Saal!” Nhưỡng hét lên một cách mất bình tĩnh. “Cậu đang lao đầu vào tử lộ đấy!”
.
Từ bao giờ gã đã trở nên lắm mồm đến thế này nhỉ? Thật phiền toái.
Hừ. Làm như việc tiễn nó về Tây thiên là dễ dàng lắm vậy! Nó sẽ sống nhăn sống nhằn thôi. Bằng chứng còn đang sờ sờ ở đây mà…
.
Cuộn tờ giấy lại, nó rũ mạnh cánh tay như muốn tống khứ gã đi.
.
Bạn nhíu mày.
Tử lộ? Nó sẽ gặp nguy hiểm ư?
Bạn lắc đầu, tự trấn an mình. Không thể nào. Chuyện ấy thật hoang đường.
Nhưng lòng bạn vẫn không khỏi thấp thỏm. Thấp thỏm vì điều gì thì hình như tôi là người rõ nhất.
.
Và tôi cười, rất tươi.
.
.
Nè nè, đã có ai nói với bạn rằng, vẻ mặt lo âu của bạn thật sự rất đáng yêu chưa nhỉ? Nếu chưa, tôi sẽ tình nguyện làm người đầu tiên.
.
Bạn vẫn còn đang phùng mang trợn má vì lời khen thật lòng kia thì một tiếng động khủng khiếp vang lên, nghiền nát màng nhĩ của tất cả những sinh vật có tai trong vòng bán kính năm mét quanh đây. Đó là một tiếng thắng xe ken két ngân dài đến mức hàm răng người ta bất giác nghiến vào nhau.
.
Đèn pha lóe sáng, chiếc xe hơi thể thao dừng trước mặt Nó. Ánh bạc rải đều trên sắc đỏ chủ đạo trên thân xe, cửa kính ở mọi phía đều được quét sơn tối, từ ngoài nhìn vào không thấy bên trong.
.
Nó vùng vẫy khỏi vòng tay của gã đỉa đói. Như một nỗ lực cuối cùng, Linh Nhưỡng bắt lấy cổ tay Nó, và Nó, không chần chừ bất kỳ giây nào, giơ chân lên đạp mạnh vào bụng gã.
.
.
.
Amen, thật là bạo lực.
.
Có lẽ chúng ta cần một phút để tưởng niệm một linh hồn xui xẻo.
…
…
Khi lòng bàn tay hắn trượt dần khỏi khuôn mặt bạn, bạn nghe thấy tiếng một thứ gì đó đang rơi vỡ bên trong lồng ngực.
.
À.
Ra là vậy.
Cho dù nói ra điều này thì thật bất đắc dĩ, nhưng hắn đúng thật là kẻ thông thái (kiêm nhân vật lăng xăng nhất) dải Ngân Hà.
.
.
Nó mở toang cánh cửa xe, chui vào, rồi đóng sầm lại, mặc cho gã đập tay liên tục lên kính.
.
Con mắt bạn suýt nữa thì rớt ra ngoài.
.
Bên trong xe… hoàn toàn không có ai khác…
.
.
Chính xác thì, bằng cách nào chiếc xe đã phóng được đến đây?
.
.
.
[to be paused…]