CHÚ NGỮ TRỰC TÍNH
.
CHAP 3
—
Tình cảnh này thật không mấy khả quan. Tường gần sát trần đến mức cho dù trườn bẹp trên bờ tường, đầu cũng sẽ bị kẹt. Đu trên dây thừng, Ryim thử xem độ cứng của trần nhà, ngạch, so với tường thì chỉ hơn chứ chẳng kém. Nhỏ chau mày, nới tay trượt xuống.
Được rồi, những phương pháp nhảy vọt vô dụng, vậy xem các cách truyền thống.
Sờ một bức tường đi đến cuối, cách này khó làm, bởi vì nơi Ryim ‘hạ cánh’ ban đầu cũng không phải đầu vào của mê cung. Huống chi “đầu ra” chưa chắc đã nối với rìa ngoài, nó có thể ở bất cứ đâu, nối thông với phía sâu dưới lòng đất, hoặc phía trên mặt đất. Cũng có thể không có lối ra, dù sao thì cách mà nhỏ đến đây cũng sặc mùi huyền huyễn, khó có thể lý giải bằng thường thức.
Thế nhưng nhỏ cũng không chán nản. Mọi thứ xuất hiện trên đời đều là có định luật; những thứ siêu tự nhiên phát triển dựa trên cơ sở là một số thường thức, chỉ là ở một bước nào đó đã đi chệch đường ray so với những thứ thông thường khác. Nếu chúng tương phản với một định lý, như vậy định lý đó còn chưa đủ tính bao quát. Cái khó là làm sao biết được thường thức nào mới là cơ sở chân chính.
Như thế, Ryim giả sử nơi này có đường ra, và tạm thời nhận định đám thực vật dưới chân đúng là những thứ trong ký ức của mình. Mà theo nhỏ nhớ, loài dây leo có lá hình bầu dục, rìa tím, chùm lá san sát này là một loại thực vật cần ô-xy để hô hấp.
Nhỏ nhắm mắt, cảm nhận không khí xung quanh. Phạm vi của thính giác trải rộng ra. Nhỏ nghe được tiếng gió, rất nhẹ, rất nhu, xen lẫn giữa những tiếng bước chân, tiếng đánh, tiếng nói chuyện và rất nhiều thanh âm hỗn loạn khác. Cũng không chỉ có một tiếng gió, mà rất nhiều theo đủ loại phương hướng tập hợp lại, giống như một bản hòa âm. Nhỏ lẳng lặng suy tính, đầu óc vận hành cao độ với những công thức phức tạp. Điền vào vận tốc, góc độ, cường độ…
Một hồi sau, Ryim mở mắt, mỉm cười.
Nếu giả thuyết là sự thật, nhỏ nghĩ nhỏ đã tính được lộ tuyến.
Tất nhiên là đường đi cũng không dễ dàng, nhỏ phát hiện thấy, ngoài sự xuất hiện của những người khác, mà đối chiếu bước chân cùng giọng nói suy ra là bạn cùng lứa tuổi, còn có sự tồn tại của những sinh vật quỷ dị nào đó.
~
Và Ryim đã đoán đúng rồi, ngoài nhỏ ra, trong mê cung còn có nhiều bạn cùng lứa.
Chẳng hạn cách nhỏ chừng trăm mét về hướng Tây, có một thiếu nữ đang quay đầu lại, khó hiểu nhìn hướng kẻ đằng sau:
“Anh Hai?”
Thiếu niên không đáp, chỉ cười hì hì chỉ vào bức tường bên người. Hoàn thành nối nét vẽ cuối cùng, hắn tùy tay nhét bình xịt sơn vào ba-lô, chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, chậc chậc tự tán tưởng.
Thiếu nữ giơ đế đèn cầy đến gần, nhìn kỹ.
Đó là một loại hoa văn kiểu cách với sắc màu rực rỡ, tựa như chữ ký theo phong cách graffiti, bên cạnh là dòng chữ bay bướm “Từng ghé ngang đây”.
“Anh Hai…” Thiếu nữ vô lực đỡ trán, “đây là phá hoại của công…”
Thiếu niên nghiêng đầu, vẻ mặt lơ đãng:
“Ai nha nha, đừng để ý chuyện râu ria. Mẫu chữ mới này xinh đẹp nhỉ? Hiệu quả sẽ càng tuyệt hơn nếu vẽ thêm bối cảnh, nhưng đáng tiếc đã hết sơn xanh…”
“Cảm thấy bố cục quá rối rắm…”
“Uy, đó là văn hóa hip-hop…”
“Em vẫn khó có thể hiểu được nghệ thuật của anh…”
Tiếng nói chuyện xầm xà xầm xì, nhỏ dần theo bước chân đi xa… Từ bức hoạ nhìn xuống, kế bên chân tường, có một bóng đen lù lù choán chỗ, mà ở một đầu của nó, nước sơn xanh bắn tung tóe.
~
Ở một phương vị khác, một ngã rẽ mờ mịt giữa tranh tối tranh sáng, một thiếu niên giơ cánh tay ngang mặt. Quấn quanh cổ tay là một chiếc vòng bangle bằng bạc, chiều rộng chừng hai lóng tay và bề dày nửa phân, với những đường cong kim loại mảnh liên kết với những hạt châu và hình sao năm cánh rỗng. Một sợi dây xỏ xuyên chiếc nhẫn bạc hình mặt trăng trên ngón giữa, một đầu cuốn vào trong chiếc vòng, đầu kia nối với một con lắc hình trụ dài bán tấc. Hắn mở ra lòng bàn tay, con lắc rơi xuống, đong đưa vài giây, để rồi chỉ thẳng một hướng.
Mặc kệ những giọt máu từ khuỷu tay đang chảy dọc cánh tay và lẫn vào trong chiếc vòng, hắn nhấc chân bước qua một chướng ngại vật lớn và đi hướng quả lắc chỉ dẫn. Bóng hắn dần bị sắc xám đậm ôm chầm lấy, và biến mất trong màn đen.
~
Cách Ryim chừng hai trăm mét về phía Nam, lại có một thiếu niên đang ôm bao nylon nôn thốc nôn tháo một trận.
Hắn có bệnh say xe nặng, nhất là khi di chuyển bằng các phương tiện giao thông công cộng. Thế nhưng hắn không ngờ rằng mình cũng sẽ say nhảy dù! Rầu rĩ rút khăn giấy chùi miệng, hắn ngửi một ít dầu gió cho tỉnh táo. Lắc lắc đầu, kiểm tra lại ba-lô, vạn hạnh, những quyển sách trân quý vẫn còn xếp ngay ngắn bên trong.
Đi được mười phút, hắn gặp được một nhóm con gái đang chạy thục mạng. Cho dù việc này chứng minh hắn không phải một mình giữa chốn khỉ ho cò gáy, nó không phải là một cuộc gặp gỡ thú vị, nhất là khi một cô nàng chỉ vào cái mũi hắn và hét rầm lên:
“Quỷ a!!”
Sau đó toé khói chạy trốn.
Hắn đầu đầy dấu chấm hỏi, mồ hôi giọt giọt, ngơ ngác gọi: “Này các vị…”
Một cô nàng khác, có vẻ tỉnh táo hơn, bắt lấy cổ áo của người bỏ chạy, chỉ ra:
“Đợi đã, dưới chân hắn có bóng!”
Mọi người sững lại, do dự một chút. Thấy hắn bộ dạng ngây ngốc vô hại, mới xúm xít lại gần, mồm năm miệng mười:
“Là người ôi chao!”
“Thật, không phải quỷ!”
“Lần sau đừng hấp tấp đoán bừa!”
“Hết hồn, còn tưởng số mình xui xẻo đến mức hết gặp quái lại đụng quỷ chứ!”
“Là quỷ cũng là quỷ yếu, dáng vẻ mọt sách thế kia mà!”
…
Hắn cố gắng hấp thu đề tài của cuộc đàm luận sôi nổi, nhưng lại bị trình tự thiếu khoa học về nội dung của nó làm choáng váng, thiếu chút nữa rên lên, mẹ ơi con gái thật đáng sợ >_<. Chỉ có thể bắt giữ được một từ khoá, hắn mở to mắt lặp lại:
“Quái?”
Giống như nghe được khẩu lệnh, miệng của các cô gái lại nhanh chóng tiếp lời:
“Đúng vậy, quái vật!”
“Như trong phim ấy—”
“To con—”
“Nặng nề—”
“Có sừng—”
“Răng nhọn—”
Một cô nàng nhìn như đầu lĩnh chốt lại: “Và móng vuốt sắc.” Rồi giơ một chiếc gương tròn đến trước mặt hắn:
“Sắc mặt cậu vẫn còn kinh quá!”
Hắn phát hiện sắc mặt mình quả thật xanh như tàu lá chuối, bị nhận nhầm thành quỷ cũng không oan. Hắn vỗ vỗ má, cố gắng để máu dồn lên mặt nhiều một chút.
Bỗng, ảnh phản chiếu của hắn lung lay. Hắn ngước lên, vẻ mặt của các cô gái đã chuyển thành hoảng sợ run rẩy, và có tiếng bước chân thình thịch vang lên rất gần. Một bóng đen lù lù xuất hiện ở góc rẽ, cô nàng đầu lĩnh giật mình ném chiếc gương về hướng nó. Sau đó tất cả bọn họ vắt giò lên cổ mà chạy.
Tất nhiên việc chạy vô định hướng trong mê cung luôn dẫn đến hậu quả xấu. Nhìn xem, chưa chạy được xa, bọn họ đã kẹt trong ngõ cụt. Các thiếu nữ thét chói tai, khiến cho sắc mặt của thiếu niên càng tái nhợt. Con quái vật dẫm thình thịch đến gần, và hắn thề rằng nó đang lộ vẻ đắc ý.
Bản năng cầu sinh làm các cô gái ném đủ mọi thứ linh tinh vào người nó, nhưng ngoại trừ một hai vật sắc nhọn như kiềm bấm móng tay ra thì còn lại đều như gãi ngứa. Cô nàng đầu lĩnh bị cánh tay của con quái vật vung đến, nhỏ nhắm chặt mắt, mặc cho sự sợ hãi làm toàn thân tê liệt.
Bang!
Một tiếng nổ vang lên, theo sau là tiếng ầm ầm của vật nặng rơi xuống.
Nhỏ ti hí mắt, lại trợn tròn khi thấy được người bên cạnh mình. Thiếu niên giống như hoàn toàn đổi dạng, hắn nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, tay phải cầm một khẩu súng ngắn, ngón tay trỏ đã buông cò. Ở trước mặt, con quái vật đã đo đất, có lẽ là do mất thăng bằng; cẳng chân có một lỗ đạn, nơi mà máu tươi đang ào ào chảy ra. Nó rống lên giận dữ, nhưng vì mất máu quá nhiều cho nên nhanh chóng ngất đi.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, các cô gái vui mừng hoan hô, cũng chẳng để tâm vì sao “con quỷ mọt sách” lại biến thân thành tay súng lão luyện.
Thiếu niên quay đầu, toàn thân run run:
“…Kỳ thật, nó, còn chưa, chết…”
“Chưa chết??” Nghe vậy, cô nàng đầu lĩnh gào lên, “Còn chờ gì nữa, chạy mau!”
Thế nhưng bọn họ chưa kịp rời xa ngõ cụt, thì tiếng súng và mùi máu tươi đã đưa đến nhiều con quái vật khác. Thiếu niên tiếp tục bắn ngã từng con, sau đó lại run lẩy bẩy, và cô nàng đầu lĩnh tự hỏi khẩu súng kia rốt cuộc có bao nhiêu viên đạn, bởi vì nhỏ còn chưa thấy hắn đổi băng đạn khác.
~
Lại ở một ngã rẽ khác, ánh sáng từ chiếc đèn kẹp nón có vẻ lịm đi, thiếu nữ tháo xuống và thay hai mảnh pin mới lấy từ trong túi xách. Đội lại nón, nhỏ nâng nâng kính mắt, cầm bút chì vẽ thêm vài vạch trên quyển sổ. Bản đồ mê cung đang dần hoàn thiện, nhỏ dùng đầu gôm của bút đâm đâm cằm, lộ ra một nụ cười tự tin. Còn về cái gọi là quái vật ư? Có kinh nghiệm rượt đuổi chiếc hộp sắt bốn bánh của đối tượng để thu thập thông tin, tốc độ của quái vật là quá chậm trong mắt nhỏ, chỉ cần nhấc chân chạy liền vứt chúng xa xa đằng sau. Tất nhiên nhỏ cũng dừng một vài giây để ghi nhớ đặc điểm của các sinh vật này nữa, bệnh nghề nghiệp mà, nan y~
~
Góc Bắc của mê cung, một thiếu nữ hổn hển thu lại chiếc la bàn hình tám cánh vào trong lòng bàn tay. Khu vực được la bàn chiếu sáng cũng thu nhỏ lại bán kính, chỉ đủ để soi rọi quanh thân. Cúi nhìn đống thịt vụn trước mặt, ánh mắt nhỏ sáng rực ánh hồng, đối lập với sắc mặt tái nhợt trông có vẻ quỷ dị và khát máu. Điều chậm lượng hô hấp, rút khăn ra lau tay, phủi phủi tay áo, vuốt phẳng làn váy, rồi chỉnh lại kẹp tóc, nhỏ cắn môi tức tối khi chiếc đầm mới bị rách vài chỗ và đôi giày búp bê ưa thích bị dơ bởi đất cùng máu. Đối với nhỏ, mất điểm ở phần trang phục cũng là một dạng đối xử tàn tệ với vẻ ngoài của mình.
~
Mà khá gần chỗ thiếu nữ trên, một thiếu niên vừa rớt xuống nơi này, trong tình trạng hoàn toàn không chuẩn bị. Nhưng mà, với bản tính lạc quan trời sinh, hắn cũng không phí rất nhiều thời gian vào việc ân hận hay tiếc nuối.
Lê đôi dép đi trong nhà loẹt xoẹt, hắn nhặt lấy một cây gậy nằm lăn lóc trên đường, thuận tay đánh bay một sinh vật nào đấy đang bổ nhào tới. Chất liệu của cây gậy quá kém cỏi, chưa bằng một phần ngàn của cây gậy bóng chày đặc chế gia truyền nhà hắn; thiếu niên chậc lưỡi, khó trách nó gãy làm đôi ngay trong lần công kích đầu tiên, nếu là cột cờ ở trường cũ hẳn là chịu được thêm ba lần dùng lực. Còn may mà con quái thú đã ngất ngây con gà tây khi đầu bị phang vô tường, và có vẻ sẽ phải nghe thần ngủ nhéo lỗ tai mắng mỏ trong vòng nửa tiếng.
Hắn nắm lấy nửa cây gậy còn lại, hy vọng sau một chiêu ‘đâm bị thóc chọc bị gạo’ với con quái thú tiếp theo, thứ gậy tồi này không đến nỗi về vườn, nha, hắn thật lười đi kiếm vũ khí mới~
~
Lại cách Ryim không xa, một thiếu niên chậm rãi hạ thấp mũi kiếm, nhìn xuống kẻ bại trận. Đó là một loài sinh vật khổng lồ, xấu xí, hung mãnh và tham lam, hắn không quá xa lạ. Thần sắc lãnh đạm, môi hơi mân, hắn dõi theo vũng máu tươi lan dài đến mũi giày, mà giọt giọt trên cánh tay cũng đang nhỏ xuống, tí tách rơi vào. Hai loại máu thoạt nhìn giống nhau, nhưng bản chất lại khác biệt. Chúng cuối cùng không hoà lẫn, mà chậm chạp tách ra.
Hắn đã quen thuộc với luật lệ tàn nhẫn của trò chơi – kẻ thua cuộc sẽ bị trả giá bằng mạng sống. Năm ấy, bảy tuổi, hắn đã khắc sâu nó trong lòng. Không có đường sống cho sự nhân từ. Tha thứ là đặc quyền của kẻ mạnh, mà hắn, còn chưa đủ mạnh. Hắn lần lượt giãy dụa trên lằn ranh sinh tử, một lần lại một lần tôi luyện trái tim mình cứng rắn.
Thanh kiếm im lặng hoá thành ảo ảnh rồi biến mất, khiến những giọt máu mất đi điểm tựa, tùy vào trọng lực kéo xuống mặt đất. Rắc vào vũng máu một ít bột phấn, hắn đi thêm một đoạn đường, tràn đầy mỏi mệt, đành tựa vào tường dưỡng sức. Nghĩ đến chính mình lại gần mục tiêu thêm một bước, trong lòng đặc biệt kiên định. Cho dù sau này lại khổ lại mệt, hắn sẽ không cho phép chính mình chán nản tuyệt vọng. Cuối cùng, nhớ đến điều gì đó, hắn khẽ cười, ánh mắt chuyển nhu, dường như băng tuyết sơ dung, đón xuân về hoa nở, bỗng chốc ngập tràn mong đợi vào tương lai.
~
Đông Bắc, khoảng cách bốn trăm mét, một thiếu niên say sưa vỗ trống. Khuôn mặt không tính là xinh đẹp tuyệt luân, chỉ xem như thanh tú nho nhã, nhưng thần thái nhu hòa đến cực điểm, động tác thanh thoát xuất trần, giống như tinh linh lọt vào trần thế. Những đốm sáng nhỏ lóng lánh từ bề mặt trống cơm dạt ra trong không khí, dập dờn theo nhịp trống thùng thùng. Chúng bay đến đâu, những sinh vật dữ tợn nơi đó đều biến thành vẻ mặt dại ra, xoay thắt lưng, cánh tay vung lắc theo những âm phù trầm bổng, trông rất buồn cười; một số còn ngủ mê, lỗ mũi phì phì thở, đầu gục gặc. Ánh mắt mang cười, hắn chậm rãi bước đi, tóc mái phất phơ, vạt áo lay động, những tiết tấu chậm thật mượt mà chuyển thành sung sướng hoan ca.
OoOo