Lòng có gây rối
.
Hành văn thì được đấy, cơ mà… Truyện này ta hận >_<
Quá phức tạp và tổng hợp rất nhiều cái bất đắc dĩ mà ta siêu ghét. Chẳng hạn: thái độ đem luyến ái thành trò chơi trong khi tính cách của đối phương là nhận chân và quật cường, quẳng người mình yêu vì muốn người ta an toàn, biết một cô gái yêu mình nhưng vẫn lợi dụng cô ta để chọc ghen người mình yêu (đây là thiếu đạo đức), đàm luyến ái mà không rõ người mình thật sự yêu là ai, lấy người mình không yêu chỉ vì người kia cứu mình (và người kia cũng không biết xấu hổ mà yêu cầu ‘báo ân’), thề thốt rằng yêu nhất một người mà vẫn lên giường với người khác…
Khụ, tất nhiên không phải tất cả đều là nam chính làm, 2-3 cái là hành vi của vài vị nam diễn viên khác.
‘Đàm luyến ái mà không rõ người mình thật sự yêu là ai’: đó là nam phụ. Cha này ngốc kinh khủng, lúc trước nhận thấy nữ chính thích mình thì tỏ vẻ xa cách, ok, thái độ này được, không có chơi trò ái muội. Nhưng sau đó quay về ôn chuyện cũ và hối tiếc là sao?? Nhất là khi sắp cưới người khác??
‘Thề thốt rằng yêu nhất một người mà vẫn lên giường với người khác’: cái này thì vì lúc đầu ta có ấn tượng không tồi với gã này, thấy cặp đôi này hồi đi học cũng dễ thương, nên đọc đến đoạn đó tự nhiên tức.
‘Lấy người mình không yêu chỉ vì người kia cứu mình’: cái này nếu thật là người qua đường giáp ta chả nói làm gì, nhưng xảy ra trên người nam chính hoặc nam phụ là ta hắc tuyến dày đặc. Chỗ đấy mọi người thông cảm thôi, ta đối với Candy Candy đến giờ vẫn bực mình vì cùng một lý do, hoặc nói ta ghét tình huống này do xem Candy Candy mà ra. Chị gái của nam chính cố nhiên là một cô gái kiên cường, nhưng cái kiểu ‘hiệp ân cầu báo’ của chị, trong khi tai nạn là do cừu gia của cha chị và ông ngoại chị tạo ra, nếu không phải vì chị thì nam phụ chưa chắc đã rơi vào nguy hiểm mà cần chị cứu, làm ta không thể nào ưa được chị.
Nam chính đến 1/2 truyện vẫn rất trẻ con, giống như muốn gương vỡ lại lành với nữ chính, vậy mà gặp nhau mấy lần, thấy nữ chính chống đẩy thì anh tỏ vẻ bị thương tự tôn, “như ngươi mong muốn”. Lúc đó ta nghĩ, anh này chẳng lẽ tính ngoạn nữ chính sao? Lúc đầu tán tỉnh là vì một hai ý tưởng ngu ngốc và ngả ngớn (công nhận nghe được tư tưởng của nam chính chỉ muốn cho hắn vài cái vô ảnh chân), sau đó quăng nàng không có lý do, nhiều năm sau quay về lại muốn dây dưa mà chưa hề nói một tiếng yêu, chỉ nói hối hận, rồi bị cự tuyệt, tức giận cụp đuôi chạy, cuối cùng không chịu nổi lại quay đầu tìm nàng.
Trong này có cái cô nữ (rất phụ) có ý đồ với nam chính, sự thật thì cô ta biết mình bị lợi dụng và tình nguyện bị lợi dụng, hy vọng thừa dịp hư mà vào. Nhưng ta phản đối hành vi của nam chính không phải vì cảm thấy đáng thương cô ta, mà là ngứa mắt nam chính.
Ta có cảm tình khiết phích, tư tưởng thập phần cực đoan, cho nên ghét nhất là không thương mà còn ái muội. Nam chính rõ ràng muốn truy đuổi cô gái mà mình từng tổn thương, như vậy sao còn mập mờ với cô khác? Cũng may mà hắn chưa ôm chưa hôn cô ta, dừng cương trước bờ vực. Còn có, trong phần lớn những tình huống tương tự, kẻ bị lợi dụng sẽ gây ra phiền toái cho nam nữ chính về sau. Cái đó nên gọi là biết vậy chẳng làm, là mua dây buộc mình, là gậy ông đập lưng ông, hay là đáng đời?
Nói thật đọc đến phân nửa còn muốn quăng cho nam chính vài cái tát, nếu không phải vì thái độ nghiêm túc (và mặt dày) ở 1/2 sau của nam chính và chị hắn giải thích lý do, ta sẽ vẫn nghĩ người này không thích hợp phó thác chung thân, tính tình đủ đại gia. Anyway, lý do đủ thuyết phục, tha thứ hắn. Còn vài vị nam khác quả thật không dám khen tặng, nhất là đến cuối tg vẫn không nói rõ về vụ của Lâm Tử Thu (giống như tên này ngoạn xã hội đen hay vô gian đạo hay nằm vùng gì ấy). Cơ mà lý do gì đi nữa, thân đã bẩn thì không đáng được tha thứ.
Ta chỉ thích mấy đoạn hồi tưởng về thời đi học, mấy khúc khác đọc khó chịu sao ấy. Còn hành văn quả thật là được, đáng thương tg bị đạo văn, đến cả bút danh cũng phải đặt thành ‘chính bản’…
.
.
.
Mộng lạc phồn hoa
.
không nhớ có phải truyện này là, ân, nói sao nhỉ, nữ chính vì sống sót mà chấp nhận ngủ với tướng quân (?) địch quốc, cô hầu thì vì cứu nữ chính bị 5-6 thằng binh nó luân, rồi sau nữ chính được anh trai đón về, gả cho thằng vương gia (hiện tại đã là vương), nhưng có đoạn hé lộ rằng 2 anh em cũng không phải ruột thịt, cô thích thằng anh, thằng anh sủng cô nhưng dạng vừa yêu vừa hận, không biết là vì quyền lực hay vì không dám yêu mà cuối cùng cũng không nắm lấy cơ hội.
Nếu là, ân, ấn tượng nhất với thằng anh trai ấy ^_^
P.S thêm bạn nam chính là rau sâu trước khi gặp nữ chính, sau khi cưới nữ chính đã có cả hậu cung (nữ chính chỉ là phi… và nhờ có hậu trường là thằng anh ‘cúc cung tận tụy’ cho nam chính nên mới là phi, chứ với cái thân không sạch thì còn lâu mới được tuyển), đối với nam chính giang sơn là nhất, và nếu ta không lầm thì sau khi hưởng dụng nữ chính anh vẫn đầy sâu…
Truyện này từ thời xưa xưa ấy, lúc đó ta còn chưa kén cá chọn canh, ấy vậy mà đọc truyện này cũng thấy khó chịu.
.
.
.
Tam cứu nhân duyên
.
Ngạch, truyện này đúng là nam chính từng có vợ, sau hình như vợ cùng bạn thân (2 ng này trước kia là tình nhân, nam chính mới là ng đến sau) hãm hại nam chính, nữ chính của chúng ta mới xuất trướng (cô vợ này tự sát sau khi nghe tình nhân bị giết). Nhưng qua miêu tả thấy nam chính thuần khiết như cừu, nên không phản cảm. Văn phong quả thật giống với Ái mạc năng khí, chỉ là chưa thành thục bằng, lúc trước khi xem tên tg ta cũng tưởng nhầm là cùng tg. Xem cũng ngọt.
.
.
.
Tiểu hồng mạo rơi vào tay đại sắc lang – Tô Tiếu
.
Truyện huyền nghi, kiếm hiệp, nam chính sạch, có điểm háo sắc với nữ chính (nói là đại sắc lang, thực ra chỉ có một lần trộm hôn tại giữa truyện, đến cuối mới phát ra bản tính cường nam, hahaha…), thích nô dịch nữ chính. Hài từ đầu đến cuối, nhất là các đoạn đối thoại giữa nữ chính và nam chính.
.
.
.
Trói buộc thần linh – Cổ Linh
.
Haizz, không thích nam chính. Cưới vợ đến năm thứ 11 mới đi dứt điểm con tiểu tam mặt dày (trong khi con này và con quỷ con gái nó mấy lần hại nam nữ chính). Trong rất nhiều trường hợp nam chính tỏ ra do do dự dự, mềm lòng, ngây thơ, rất thiếu tính đàn ông, chẳng hạn vợ đang có nguy cơ bị thằng em của nam chính và đám đả thủ làm nhục, thế mà nam chính còn cố ngăn nữ chính sử dụng tử thần với lý do hơn 40 người kia không mang vũ khí (bóng ma trong quá khứ quan trọng bằng vợ sao? mà không vũ khí thì sau đó súng lục từ không khí chui ra chắc?). Cứ để nữ chính ‘diệt’ bọn kia, 2 người chạy trốn, rồi nam chính khởi động kỳ tích ‘cứu’ bọn họ, có phải mọi chuyện dễ dàng không? Nếu nói sợ nữ chính sẽ quen lạm dụng tử thần, hắn không phải luôn ở bên nàng sao? Xưng ‘hồ ly’ gì mà cân não cứng nhắc.
Trong này cũng có kha khá nv đáng ghét: con tiểu 3, con riêng của tiểu 3, con chị nữ chính, mụ mẹ nữ chính, 2 thằng cháu đần độn của nữ chính… Đọc mệt.
.
.
.
Yến quy lai
.
Truyện này từng có hồi xưa, ta không nhớ chi tiết, chỉ nhớ mang máng đọc cũng ok. Nam chính hình như gặp nữ chính hồi bé, xa cách vài năm sau gặp lại.
.
.
.